Diệp Anh chẳng cãi nổi mẹ, cô trở về phòng, vừa ngồi xuống giường đã nhận được tin nhắn từ số máy lạ.
“Tối mai em có đi tập không anh sang đưa em đi? Anh Nam.”
Diệp Anh nghĩ ngợi một hồi, quả tình chưa biết trả lời sao, bất ngờ cô xem lại cuộc gọi nhỡ. Thời điểm người này gọi cho cô từ lúc cô còn chọn đồ ở siêu thị mini. Số máy lạ này rất đẹp khiến cô bần thần, chẳng hiểu sao trái tim lại đập rộn. Nghĩ thế nào cô nhắn một tin cho số máy đó.
“Ai gọi tôi vậy?”
“Gọi cô có được đâu còn hỏi.”
Giọng điệu này… là Phan Đức? Mỉm cười cô nhắn lại.
“Anh gọi tôi có việc gì?”
“Nhớ ra còn giữ của cô một thứ. Định trả lại.”
Cô mím môi nghĩ ngợi. Hôm đó chiếc ví cô nhận lại, ngoài tiền là không cánh mà bay thì cũng không thiếu gì cả. Chẳng lẽ… ý anh là tiền sao?
“Ví tôi chỉ thiếu tiền, ý anh là thế sao?”
“Thiếu bao nhiêu?”
Diệp Anh không tin Phan Đức giữ lại tiền trong ví của cô, anh là kẻ thừa tiền chứ không phải ngược lại. Khả năng có kẻ nào đã lấy tiền rồi đưa ví của cô cho anh, thế nên cô nghĩ anh không biết trong ví cô có bao nhiêu.
“Tôi nói bao nhiêu anh cũng tin à?”
“Thách cô dám nói điêu.”
Diệp Anh phì cười. Hôm ấy cô đóng phí tập ở Sunny cũng tốn kha khá, sau đó lại mời mấy cô bạn bữa nhậu nên cũng không còn bao nhiêu.
“Tôi không nhớ, nếu anh muốn trả thì đưa tôi bao nhiêu cũng được.”
“Vậy tối mai sang Sunny tập tôi trả.”
Trung tâm Sunny bắt đóng phí ba tháng một lần, từ dạo ấy vẫn còn hạn thoải mái, cô muốn sang tập thì sang. Xem ra con người này muốn cô tập ở Sunny thật. Chẳng hiểu sao… cô lại muốn nghe theo, thế nên nhắn lại.
“OK. Tối mai tôi tập ca sáu giờ.”
“Bảy giờ tập xong gặp nhau.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi đã dừng rồi mà chẳng hiểu sao tim cô vẫn đập thình thình, còn đọc đi đọc lại những gì anh nhắn. Chẳng lẽ cô đã thích anh rồi sao? Con người lạnh lùng khó hiểu lại kỳ cục này… cô không muốn tin mình thích anh nữa. Lắc lắc đầu, cô bỗng giật mình khi chuông điện thoại reo vang. Thành Nam chờ cô nhắn trả lời không được sốt ruột gọi cho cô.
– Diệp Anh à, tối mai em có đi tập không?
– À… em không anh ạ.
– Em bận gì hay mệt mà không đi?
– Em… bận. Em cũng muốn nói với anh… chuyện hai bên bố mẹ gán ghép đó em… không thích.
Diệp Anh quyết định nói thẳng với Thành Nam điều mà cô vốn muốn nói lúc bước khỏi siêu thị. Thành Nam có chút buồn, anh cười trả lời:
– Ừ, anh cũng ghét kiểu gán ghép như thế… mình cứ tự nhiên thôi em.
– Vâng… thôi mẹ em gọi rồi, em xuống nhà đây ạ.
– Ừ. Em ngủ ngon nhé!
Diệp Anh khẽ thở dài ngắt máy. Dù muốn dù không lòng cô đã sớm hướng về một người rồi, chẳng biết anh có nghĩ đến cô không nữa. Nhìn ra ngoài trời, những đợt gió lạnh đầu mùa ùa tới làm lá vàng rơi rụng lả tả, hỗn độn như chính tâm trạng trong lòng cô lúc này.
Phan Đức cũng chẳng biết mình đang vui hay đang buồn bực nữa, chỉ biết anh muốn nhắn cho cô một tin “chúc ngủ ngon” mà bấm rồi lại xóa. Cô với gã kia là thế nào… chẳng lẽ hắn tán đổ cô nhanh như thế sao? Mới có hai ngày chứ mấy… Không, thái độ của cô cho anh tin là không phải, lúc ấy cô cũng bực bội với hành động của hắn… Hay anh tưởng tượng nhỉ? Còn anh… liệu anh vội vàng có phải là nên hay không? Cô có từ chối anh không… Anh có thực lòng yêu thích cô không? Từ trước đến giờ anh rất sợ gần gũi thể xác nên luôn tránh né, chỉ là với cô anh lại không cảm thấy như vậy… nhưng anh vẫn chưa thể khẳng định được tình cảm của mình. Vò vò đầu anh xì một tiếng, quyết định vào nhà tắm sẽ nghĩ tiếp sau khi cảm thấy đủ sạch sẽ.
Đứng dưới vòi sen ấm áp, bất chợt Phan Đức nghe phía sau có tiếng động. Anh giật mình, theo phản xạ liền với khăn tắm quấn quanh hông rồi rùng mình khi có bàn tay con gái chạm vào lưng anh như muốn giúp anh mát xa. Anh quay người cùng hất tay làm cô ta ngã nhào ra nền gạch ướt át, kêu á lên một tiếng, khuôn mặt diễm lệ hướng đôi mắt long lanh trách móc:
– Phan đại thiếu gia… anh làm em sợ!
– Cô là ai? Tại sao lại vào được đây?
Phan Đức bực bội quát lên, anh lừ mắt trước vẻ sợ sệt của cô gái mặc bộ váy boby bó sát thiếu vải khoe da thịt. Mặc kệ cô ta anh bước nhanh ra khỏi phòng tắm. Điên mất thôi! Lại là trò của ba anh. Ông Hùng ba anh lúc nào cũng sợ anh không thể làm tròn nghĩa vụ nối dõi tông đường cho ông nên từng bày trò khỉ kiểu này không chỉ một lần.
Cô gái xinh đẹp có tên Hoa Lệ vốn là gái gọi cao cấp kinh nghiệm đầy mình. Cô được ông Phan Hùng thuê đến đây để kích thích ham muốn trong lòng con trai ông ta, vậy mà anh ta… đẹp thì đẹp thật, tiền cũng nhiều thật nhưng ai ngờ anh ta lại khó xơi như vậy. Cô không chịu đầu hàng, trấn giữ sợ hãi trong lòng mà bước khỏi phòng tắm sang trọng hòa hợp với ngôi biệt thự xa hoa làm cô lóa mắt khi vừa bước chân vào. Biết đâu… người như anh ta mới là người có thể đem lại mọi thứ cô cần chứ không chỉ là tiền. Cô đâu có gì để mất mà không cố gắng chứ?
Phan Đức đang đứng trước tủ đồ lớn, anh muốn tìm một bộ đồ để mặc. Thói quen của anh thường là quấn khăn tắm ra tủ lấy đồ vì trong căn phòng này ngoài anh cũng chẳng có ai.
– Phan đại thiếu gia…
– Cô còn chưa biến đi?
Phan Đức cáu, đanh giọng nhìn điệu bộ lả lơi của cô ta hỏi xẵng. Lệ bất ngờ lao đến, ôm chầm lấy anh, õng ẹo nói:
– Người ta chỉ muốn… vui vẻ một chút!
Toàn thân Phan Đức như đồng loạt nổi da gà, anh hất cô ta khỏi người như hất một thứ gì bẩn thỉu đáng ghê tởm nhất.
– Cút! Đừng nghĩ đàn bà mà tôi không dám đánh!
Lệ ngã nhào ra đất. Cô hết hồn, chẳng còn nghĩ gì được lập tức lao ra khỏi phòng. Ông Hùng tò mò đứng nghe ngóng bên ngoài, thấy Lệ xanh mặt lao ra thì cười lên một tiếng hỏi:
– Thế nào… không làm ăn gì được à em?
– Ai biết con trai anh lại biến thái thế chứ? Hắn không phải đàn ông như anh!
Ông Hùng vuốt ve bờ vai trần gợi cảm của Lệ, hai mắt lóng lánh thèm thuồng cười cười gật đầu, lập tức kéo Lệ vào một phòng ngủ gần đó.
Trong căn phòng tràn ngập sắc dục, âm thanh rên rỉ từ Lệ kích thích người đàn ông bên dưới gác tay sau gáy tận hưởng. Ông Hùng nheo nheo đôi mắt ngắm nhìn thân thể đàn bà lõa lồ ngồi trên người mình, đưa tay lên nắn bóp hai quả tròn thiêu đốt ông.
Lệ vừa đung đưa thân dưới thỏa mãn cả hai vừa làm bộ giận dỗi hỏi:
– Cái Chi nó bảo hôm trước vợ anh kéo người đến đánh ghen làm nó nát hết cả hàng họ, giờ nó phải đi thẩm mỹ lại tốn kém lắm. Anh chẳng biết thương hoa tiếc ngọc thế, cứ im thin thít chẳng hỏi thăm gì nó… giờ mình thế này nhỡ đâu bà sư tử kia tóm được em thì sao?
– Em lo gì… tại con kia nó ngu không nghe anh nên mới lộ, anh tin người như em sẽ không đi vào vết xe đổ của nó!
– Thôi em chả dại, chiều anh một lần này thôi đấy, từ sau em xin… Anh thì thiếu gì gái!
– Haha… được… được…
Thực ra Lệ chẳng sợ gì ai, chẳng qua cô muốn tìm cách thu phục được người đàn ông hoàn mỹ có tất cả kia. Bằng trực giác cô biết anh ta không phải gay, vậy mà… Ánh mắt ghê sợ anh ta dành cho cô càng thổi bùng khao khát chinh phục trong cô, mà nếu cô cứ dây dưa với ông bố anh ta thì không ổn. Có điều, cô vẫn phải chiều ông ta kẻo không có cơ hội ở lại đây.
– Em đã nhận tiền của anh rồi thì em phải làm việc chứ… Anh cho em ở lại đây được không?
– Em muốn ở đến bao giờ thì ở… còn phải hỏi?
– Ai bảo anh thế… con trai anh vừa đuổi em đấy!
– Cứ nói là anh thuê em làm giúp việc nhà, chẳng lẽ nó dám đuổi cả người ba nó thuê sao?
– Thật nhá!
– Đương nhiên…
Ông Hùng tít mắt cười. Cả hai lại chìm đắm trong dục vọng mà quên hết mọi luân thường đạo lý.
Trong phòng ngủ của mình Phan Đức đã sớm trở lại tĩnh lặng, anh đang nghĩ mai sẽ phải nói gì với Diệp Anh. Anh đâu biết ví của cô có bao nhiêu tiền, hơn nữa anh cũng không muốn cô nghĩ anh lấy tiền của cô… haizz… cô cũng sẽ nghĩ vậy đúng không? Sau rồi anh quyết định sẽ mời cô một bữa ở nhà hàng sang trọng nhất để bù đắp số tiền kia… Phải, anh nên như thế!
Có tiếng gõ cửa, Phan Đức lơ mơ mở mắt. Vừa tỉnh giấc, anh lại giật mình khi thấy khuôn mặt hồ ly tinh kia cong mắt cười tiến vào phòng, trên tay cô ta là một khay bánh ngọt cùng một cốc sữa tươi.
– Phan đại thiếu gia… em mang bữa sáng đến cho anh này!
Phan Đức quắc mắt hỏi:
– Sao cô còn ở đây?
– Anh Đức… ba anh thuê em làm giúp việc ở đây… Anh nể mặt ba anh một chút đi! Em chỉ muốn chăm sóc cho anh thôi… Có phải em muốn ăn thịt anh đâu chứ?
Lệ để khay đồ ăn lên bàn kính, bước lại muốn gấp chăn cho Phan Đức nhưng vừa chạm vào anh đã giật chăn lại, lừ mắt:
– Tôi không cần, bác giúp việc đâu rồi?
– Bác ấy bị ba anh cho nghỉ việc rồi, từ giờ em sẽ làm phục vụ ở ngôi nhà này! Anh đừng đuổi em được không, em rất cần tiền chữa bệnh cho bố em ở quê… hức hức… Em làm mấy việc mà anh khinh cũng chỉ vì… hoàn cảnh… hức hức…
Nếu không đi làm gái thì Lệ đã thi vào trường Sân khấu điện ảnh rồi đấy, thành ra cô khóc cứ như thật. Phan Đức xì một tiếng, anh ghét việc ba anh làm thì ghét thật nhưng cuối cùng chỉ quát lên:
– Cô ra khỏi đây, muốn làm gì trong cái nhà này thì làm nhưng tôi cấm cô bước vào phòng tôi!
Chỉ cần vậy là đủ, Lệ nhếch miệng cười, gạt nước mắt mà rối rít cảm ơn rồi nhanh chóng rút lui. Cô cần có thời gian, con người này quá sức nghiêm chỉnh, đó cũng là điều thu hút cô bậc nhất, cũng có nghĩa cô cần để anh ta quen với sự có mặt của cô. Chẳng phải có bao nhiêu câu chuyện hầu gái cùng chủ nhà nảy sinh tình cảm rồi một bước lên bà hoàng sao chứ? Cô cũng chỉ là phụ nữ, đâu ai cấm cô mơ mộng đâu?